Bạn mặc kệ không phải bạn sợ hãi, nhút nhát, mà khi đó bạn tự tìm cho mình một lối thoát, một chút thời gian để thả lỏng bản thân, để chuẩn bị đối diện với cơn bão lớn trước mắt. Học được cách mặc kệ cũng chính là khi bạn hiểu được nghệ thuật không quan tâm.
Mặc kệ, không phải là oan ức, mà đó là
tha thứ.
Mặc kệ, không phải là diễn kịch, mà đó là
khoan dung.
Khi bạn tranh cãi với người khác, hãy nhắc nhở bản thân: “Mặc kệ đi, cãi tới cãi lui
lãng phí thời gian, hao tổn tâm sức”.
Khi bạn đối diện với
thất bại, hãy thuyết phục chính mình: “Mặc kệ đi, đạt được chưa chắc đã là
phúc, mất đi chưa chắc đã là họa, tất cả là duyên trời định”.
Khi bạn chịu tủi thân, hãy an ủi bản thân rằng: “Mặc kệ đi, nhẫn nhịn được đó là chí khí, nhượng bộ được đó là
trí tuệ, chịu tủi bây giờ, sau này may mắn sẽ tới”.
Mặc kệ đi! Đó không phải là thỏa hiệp, mà là một loại tâm thế.
Mặc kệ đi! Đây không phải là bị khuất phục, đó là sẵn sàng
từ bỏ.
Mặc kệ đi! Là an ủi, cũng là tha thứ, là dũng khí và cũng là sự
kiên cường.
Cuộc
sống này đâu phải lúc nào cũng vạn sự như ý, muốn sống
thoải mái thì bạn phải
suy nghĩ tích cực, muốn được
vui vẻ thì bạn phải biết “đủ”. Khi bạn buông bỏ thứ
tình cảm không thuộc về mình, buông bỏ những vật chất không phải của mình, chắn chắn bạn sẽ không còn bán mạng theo đuổi, cũng sẽ chẳng bao giờ cau mày phiền não.
Hãy
học cách mặc kệ! Đừng
so đo tính toán, đừng lo nghĩ quá nhiều. Lúc nào cũng phiền não há chẳng mệt mỏi sao? Lúc nào cũng giày vò vết thương há chẳng đau sao? So với việc than trời oán trách, chẳng thà mặc kệ mọi thứ, hãy
sống cho mình.
Chỉ cần cuộc sống bình an, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, chỉ cần ngày qua ngày
lạc quan vui vẻ,
gia đình hoà thuận, mất đi một chút thì có là gì,
tiền tài không đủ thì có làm sao. An trú trong tâm hồn mới là điều quan trọng nhất.