Hãy đọc câu chuyện này, và yêu thương cha mẹ bạn khi còn có cơ hội, còn có thời gian. Bởi khi một ngày trôi qua, cũng đồng nghĩa với việc bớt đi một ngày ba mẹ gần ta. Đừng đợi chia lìa mới kịp yêu thương, và đừng để yêu thương khi đã hối hận muộn màng.
Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
- Nhà ngoại ở cuối con đê.
Trên đê chỉ có mẹ, có con
Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
Con cố.
Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:
- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?
Trời vẫn nắng, vẫn râm...
...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.